Searching...
Monday, July 14, 2014

Em, phải chăng chỉ là.....tạm bợ?

12:25 AM

Nếu ai đó cũng là một người con gái như em thì ắt hẳn họ sẽ dừng lại, vì chẳng ai muốn bên một người mà chính anh ta thừa nhận chỉ là... tạm bợ. Em cũng là em và khổ thay... Chỉ em!

Nếu ai đó cũng là một người con gái như em thì ắt hẳn họ sẽ dừng lại, vì chẳng ai muốn bên một người mà chính anh ta thừa nhận chỉ là... tạm bợ. Em cũng là em và khổ thay... Chỉ em!
Anh yêu em thật (có lẽ vậy). Anh quan tâm tới em thật (có lẽ vậy). Nhưng để đến được với nhau cả hai phải bước những bước dài. Em chẳng đủ sức để vượt qua những bước quá tầm ấy. Còn anh?... Dường như chưa bao giờ muốn kéo lấy em gần thêm chút nữa. Chúng mình mỗi người cầm một đầu sợi giây nửa muốn giữ, nửa buông...
Em!
Lầm lũi trong thứ tình cảm ấy, cố nhặt nhạnh cho mình một niềm tin. Nói đúng hơn là em mong một lần được anh kéo niềm tin ấy xuống... Nhưng... cao quá... xa quá. Mong một lần anh nói anh thực sự muốn ở bên em. Vậy mà... Cảm giác duy nhất anh đưa đến cho em chỉ là trạm dừng chân, là qua ngày để đợi những thứ của riêng mình.
Anh đợi ngày mai của anh còn em chơi vơi với tình yêu dành cho anh hiện tại...
Em muốn sống với chính tình cảm của mình, sống thật với con tim mình và trọn vẹn với anh. Nhưng chỗ nào cho em? Chỗ nào cho em khi anh thổi tình yêu anh vào quả bóng có thể bay cao mà chẳng cần gió? Em phải là gì để gần được quả bóng ấy? Là mây? Là không khí? Là trời xanh? Hay là những ngọn cây để đợi ngày bóng vô tình vướng phải? Là gì hả anh?
Em chẳng thể viết nên những bản tình ca, chẳng thể gửi tới anh làn gió mát trong mỗi ngày hè. Chẳng thể khỏa trong trong ánh trăng bạc và hái về cho anh những vì tinh tú. Em chỉ có thể là em thôi!
Em chênh vênh khi tìm điểm tựa trong thứ tình cảm em vô cùng hoang mang mỗi lần cố gọi tên.
Mình là gì hả anh?
Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy, rồi lại hoang mang sau mỗi thực tại hiện về... và não căng ra... trái tim thôi không thổn thức. Chênh vênh quá...
Em muốn dừng lại, thôi không tìm kiếm một cái đích ở anh nữa. Em muốn dừng lại và nhìn thẳng vào khoảng cách của hai đứa mình - QUÁ XA - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em muốn dừng lại để thấy rõ hơn điều mình thực sự có thể chạm đến.
Nhưng...
Lúc em nghĩ mình tỉnh táo nhất lại là lúc em say nhất. Lúc em nghĩ mình có thể mạnh mẽ đưa ra những quyết định dứt khoát thì đó là lúc em mong manh hơn bao giờ...
-------------------------------------------
Nếu một ngày...
Em không còn ngược đường, ngược nắng để yêu anh (*)
Không ngược phố tầm tan, không ngược chiều gió thổi
Không ngược lòng mình tìm về nông nổi
Em chỉ là cánh chim đơn độc giữa bầu trời mà thôi...
Em đứng lặng người trên phố một chiều đơn côi
Hàng triệu lối đi sao lối nào cũng chỉ là tăm tối?
Những yêu thương buộc vào đôi chân như đọa đầy tội lỗi
Run run dáng em gầy, kỷ niệm thả theo dòng đời trôi...
Nếu chuyện tình nào cũng đơn giản thế thôi
Có lẽ mọi con đường chẳng cần xuôi hay ngược
Có lẽ tương lai thế nào cũng chẳng cần phải tính trước
Có lẽ mãi mãi chẳng bao giờ phải là một điều ước...
Thì cuộc đời đơn giản biết bao nhiêu?
Nhưng cuộc đời chẳng thể nào là "nếu như"
Nên em vẫn mãi là người đi ngược...
Ngược cuộc đời, ngược chia ly duyên phận
Em ngược mọi đường: tay trắng để yêu anh....
Ngược đường, tay trắng để yêu thương | Mộc Diệp Tử
(*) Ý thơ Bùi Sim Sim.

0 comments:

Post a Comment

Xem Hôm Nay

LIKE FANPAGE